Họ đều là những người khôn ngoan và luôn biết cách sử dụng vàng sao cho có lợi nhất. Ông ấy phải chi tiêu rất nhiều của cải, vàng bạc để đáp ứng các sở thích xa hoa của người vợ. Tôi phải quay trở về càng sớm càng tốt nên muốn bán bầy cừu kia ngay lúc này.
- Hoàn toàn không, ngược lại bà ấy luôn khoe khoang với mọi người rằng, sau này con trai bà ta sẽ trở thành một thương gia giàu có và đầy quyền thế ở Babylon. – Khôn ngoan là phải nắm bắt và đáp ứng ngay mọi yêu cầu của cơ hội khi chúng ta nhận thấy rõ kết quả của nó sẽ đem lại nhiều điều tốt đẹp. - Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay.
Ví dụ như cất giấu tài sản vào một nơi kín đáo. Ông nhớ rất rõ, ông và nhiều người khác đang bị xiềng xích và đi đến gần đám ruộng mà họ đang cày. Ông ta chờ ông về để chia tiền.
So với một túi vàng, thì theo con, nó có giá trị gấp hàng chục lần. Sau đó, hàng ngày ông tiếp tục mang khay bánh đi bán, chẳng bao lâu ông đã có một số khách hàng quen thuộc. - Còn tại sao nữa? Đó là vì khi tôi tỉnh mộng và nhớ ra cái túi của mình đang lép xẹp, thì cảm giác bất mãn chợt ùa đến vây bọc lấy tôi.
- Để hiểu rõ vấn đề, chúng ta cần nghe càng nhiều càng tốt những kinh khác nhau về sự may mắn. Thấy thế, Arkad nói tiếp: Chúng ta cùng học một thầy, cùng chơi với nhau những trò chơi thời niên thiếu.
Họ xếp thành hàng chỉnh tề, mỗi hàng ngang năm người và nối nhau thành một hàng dài trên đường dưới cái nắng chói chang. Những thực khách khác cũng mang thức ăn đến và vây quanh hai người. Nhưng sau đó, anh ta cứ tìm cách nấn ná ở lại và không chịu trở về nhà để lấy tiền như đã hứa.
Nghe giọng trầm tĩnh của Sharru Nada, Hadan Arad Gula im lặng, nhưng không hẳn là đã tin vào điều ông vừa nói. Ông níu một người lại hỏi, người đó đáp: Nhưng đến lúc này việc buôn bán cũng gần như sụp đổ.
Arkad có một nguồn thu nhập dồi dào nên cái túi của ông ta vẫn luôn đầy ắp, cho dù ông ấy tha hồ chi tiêu. - Đó chính là điều mà từ lâu cháu rất muốn biết đấy ạ! Biết đâu cháu có thể học hỏi và trở nên giàu có như ông của cháu. Đúng lúc đó, một người đàn ông khá mập mạp thả bộ đến và cất tiếng hỏi có ai đã từng là thợ làm bánh mì không?
- Đó chính là điều mà từ lâu cháu rất muốn biết đấy ạ! Biết đâu cháu có thể học hỏi và trở nên giàu có như ông của cháu. Và rồi cha của ông sau đó không còn cách nào kiếm đủ tiền để chuộc lại ông. Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan.
Theo luật, ông ấy có thể bán anh như một món hàng để lấy tiền trả nợ. Sharru Nada kể tiếp: Có việc làm và thu nhập ổn định, thật thà và tự trọng, tôi bảo đảm rằng họ có khả năng trả được cả vốn lẫn lãi cho người cho vay.