Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi. Đây cũng là cách giúp tôi đã xử trí những tình huống tiến thoái lưỡng nan đấy các bạn. Tóm lại mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng.
Có một quy tắc hết sức đơn giản là: Hãy nói chuyện với những người dưới quyền theo cái cách mà bạn muốn ông chủ nói chuyện với mình. Không nên dò hỏi quá cặn kẽ, chất vấn người ta đến đường cùng như thể họ đang phải trải qua một kỳ thi vấn đáp vậy. Nhưng nếu cô ấy nói: Ồ, tôi chẳng biết gì về Mike Tyson cả, sao hắn không được đấu nữa vậy?, điều này có nghĩa là bạn cần kể qua loa sự việc, nói đôi chút suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng bắt sang một đề tài khác là vừa.
Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói. Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Có những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không.
Bạn thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co, không giả tạo. Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu. Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả.
Nhiệt độ trái đất thì ngày một tăng hơn. Sau đó là lời giới thiệu làm tôi muốn thót tim: Và bây giờ, người sẽ nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ, xin trân trọng giới thiệu, Larry King! Một dòng ký ức về người cha thân yêu như dòng thác trào về.
Vấn đề ông nêu ra tạo nên một không khí tranh luận sôi nổi. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Chúng tôi đã không hoảng loạn hay bị động.
Thực tế minh chứng rõ ràng điều này. Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa. Vì vậy hãy trở lại vấn đề chính của chúng ta: Làm thế nào để trò chuyện ăn ý với người bạn khác giới
Câu nói này không phải là một kết luận thông minh sắc sảo. Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa. Herb tiếp tục: Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa.
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của phát thanh viên đài ABC trong điệu nhạc tèng teng quen thuộc: Và bây giờ là 5 phút giải lao của Chương trình Don McNeills Breakfast Club. Tôi đã chọn đúng đề tài để nói. Ngày nay đó chính là điều quan trọng nhất: An toàn.
Những lời đầu tiên này đã làm vài người tủm tỉm. Còn bây giờ, đừng gọi bác sĩ tâm thần đến khám cho tôi khi tôi mách với bạn cách thức thứ ba này nhé. (Cũng không ai nói rằng họ sẽ kể một câu chuyện vui lớn!).