Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Sao lại xé sách hở con. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Cô gái bảo: Không.
Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.