Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Như bình mình chẳng hạn.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.
Cũng thành thói quen rồi. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.