Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Những thứ đáng ghét nhất.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Được nói chuyện, được trao đổi.
Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Nhà văn quì bên giường vợ.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Nước mắt tôi lại rơi. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Ngồi nghe giảng và chép bài. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.