Những điều đó được nói ra như thế nào (21) Tốc độ trả lời câu hỏi Đồng thời bạn cũng tự trách mình. Trong Thế chiến II, nước Anh đã phá giải được loại mật mã Enigma mà quân Đức sử dụng.
Nói cách khác, trọng tâm của người đó thay đổi tùy thuộc vào mức độ tự tin vào bản thân. Khi bạn phớt lờ một người, bạn thường không nhìn người đó. Bạn hy vọng có thể xoay chuyển mọi việc để mình luôn đúng.
Nghi ngờ: Bạn nghi ngờ một trong những nhân viên của mình đã nói dối khách hàng để bán được hàng. Cử chỉ này giống như lời giải thích đến sau. Benjamin Disraeli rất đúng khi nói: “Có ba kiểu nói dối: nói dối, những lời dối trá khốn kiếp và các số liệu thống kê.
Công việc của người đó là chỉ rõ những gì mình đã làm sai và làm thế nào sửa chữa chúng. Bạn có thể sử dụng kỹ thuật này trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào để xác định xem liệu người đó đang sáng tạo hay nhớ lại các thông tin. Khi tôi hỏi điều gì khiến anh ấy thuê bộ phim đó, anh đáp: “Gã cho thuê phim bảo là mình sẽ thích nó.
Và cái gì đó lại thường là sự thật. Nghi ngờ: Bạn nghi ngờ một đồng nghiệp gièm pha bạn với lãnh đạo. Cất gánh nặng này có thể làm anh cảm thấy tốt hơn.
“Chúng ta đang tiến hành cơ cấu lại một số vị trí. “Ông tướng đang tập hút thuốc đấy à?” Cách này tốt hơn một chút vì người mẹ chứng tỏ rằng mình có chút bằng chứng. Những dấu hiệu chung của sự dối trá (31) Ôi, tôi thật vui vì chuyện đó đã xong!
Có hai cách thực hiện việc này – cụ thể và tổng quát. ” Đã từng trở thành chưa bao giờ. Chẳng hạn, trong một bữa tiệc có ai đó nói rằng anh ta vừa đi thăm khu bảo tồn thú hoang ở Đông Phi về.
Để xử lý thông tin, trước tiên bạn cần nghĩ đến con voi. Kỹ thuật này rất đơn giản và chỉ có hai tiêu chí. Khi cần phải làm những gì chúng ta muốn, chúng ta sẽ chú tâm làm một việc.
Những lời bạn sử dụng trong câu hỏi tiếp theo chứng tỏ rằng bạn biết có chỗ cần cải tiến. Bàn tay có thể đưa lên mặt hoặc cổ. Từ các luật sư, thợ ống nước cho đến công nhân cơ khí hay giáo viên, chúng ta đều dựa vào những người làm chuyên ngành để xác định tính trung thực và công bằng của họ.
Người ta có xu hướng lắng nghe cẩn thận hơn và trả lời ngoan ngoãn hơn khi nghe thấy tên mình. Bạn bước vào một cửa hàng quần áo và đề nghị được xem một chiếc áo len của một nhà thiết kế. Bạn có thể nói: “ồ, dĩ nhiên rồi, nếu cô bị sốt và đau đầu.