Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Cô không dám nhìn vào ai. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.