Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Câu chuyện có vẻ như vầy. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Người bảo người là ác.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Mà sống khoa học một chút.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.