Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.
Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Sống là gì nếu không có khoái cảm.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Định kiến tàn sát sự phong phú. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Êm dịu và hoang vắng. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Bác cũng bị đau chân.
Hôm qua tao nóng quá. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.