Và tất nhiên là chúng đều thất bại. Có bao giờ bạn tự hỏi: "Sao mình ko giữ nó trong tay?!". Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất.
Thà đứng lại để suy nghĩ thật kỹ còn hơn là nhắm mắt vội bước một con đường mà bạn không chắc nó sẽ dẫn về đâu. “Làm sao để nhảy cao hơn một ngọn núi? - Hãy đứng cách nó một con sông… Thành công không nằm ở điểm đến, mà nằm ở cách bạn nhìn nhận về nó. “Một người đứng ngóng một người trông, một người ở không trông người ngóng, một người ẩn bóng ngóng người trông, mọi người mênh mông lòng thấy trống.
- Hết chỗ nói, tối ngày lo gửi rượu Tây về cho ông uống thôi là nó đủ sạc nghiệp rồi! Chai Demi hôm bữa uống hết chưa mà gửi hoài vậy? Để xem trưa thế nào. Người ta nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” quả không sai, dù con đường giữa nơi cô ở đến trường là một nơi tuyệt đẹp và cổ kính gợi nên những hình ảnh được miêu tả trong cuốn truyện Harry Poster nổi tiếng, đối với cô tất cả đều trở nên thật vô nghĩa. Cái thích đó gọi là sự hâm mộ.
“Có những cái ta THÍCH nhưng hok MUỐN, cũng có những cái ta MUỐN, mặc dù hok THÍCH. "Sao mặt cô nhìn giống con nít vậy ạ?" - cô bé ngây thơ hỏi. Linh Vy đứng lặng như một pho tượng gỗ, không nói được tiếng nào, không làm được gì.
Cục Ghét bắt đầu cuộc khám phá khu rừng mà cậu gọi là “Hành trình khai sáng nhân loại”. Đột nhiên tôi thấy lòng ngực thắt lại, quá đa cảm chăng, chẳng hiểu, nhưng trong đầu tôi thoáng nghĩ mình sẽ trả tiền cho bà cụ đáng thương này. Thât bai không phải là khi bạn bị mắc nghẹn trong lúc ăn mà là khi bạn không còn dám ăn bánh rán nữa sau môt lần mắc nghẹn.
- Em có thể nói chuyện với anh một phút được không? – Lâm Vinh nói tiếp. Bánh trước là cơ hội, bánh sau là ý chí. “Mỗi câu truyện ngắn là một tâm sự, cảm xúc thực của chính tác giả từ những vấn đề trong cuộc sống.
Lúc đầu họ còn thường xuyên nhắn tin, chat và gọi điện tâm sự với nhau về những chuyện sinh hoạt và học hành. Trong tình cảm, giữa những cung bậc thăng trầm, đôi khi một khoảng lặng giúp chúng ta nhận ra được nhiều điều và trân trọng hơn những gì ta đang có. Cuối cùng thì cũng đến được nơi mà Ghét mong đợi, một khu rừng xanh mướt mắt hiện ra trước mắt.
Đôi khi tôi có những nguyên tắc cứng đến bệnh hoạn như vậy, nhưng tôi chấp nhận vì tôi nghĩ nó tạo nên nét đặc trưng riêng của mình. Đó có thể được coi là sự hoàn hảo không? Sự hoàn hảo không phải nằm ở kết quả của nó mà nằm trong quá trình ta tìm đến nó. Nhưng dần dần rồi thời gian và cái nét thanh bình ở CamBridge cũng làm cô ngui ngoai phần nào.
Mẹ con Bông đẩy chiếc xe đạp cũ ra và khóa cửa lại chuẩn bị đi. - Khi lên cấp 2, bạn chỉ mong sao được ba mua cho chiếc xe đạp điện vì bạn không còn đủ kiên nhẫn đạp xe "rã giò" đi học chính, học phụ cả ngày trời. Ông luôn quan tâm việc Chip học trong lớp có được thoải mái hay không, chỗ ngồi có đủ ánh sáng hay không, có nóng quá không, mỗi chi tiết nhỏ đều được ông ghi nhận thật kỹ và kiến nghị
Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa. Nhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được. Tuổi mới lớn kéo theo hàng tá những thứ lỉnh kỉnh làm điệu con gái của hai chị em, căn phòng nhỏ lại càng thêm nhỏ.