Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Lải nhải cũng là chơi.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.
Rồi đến nằm bên nàng. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Trơ trọi giữa phố đông. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Tôi đốt vì nó vô nghĩa.