Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Anh đang hạnh phúc.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Không được đâu cậu ơi.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!