Lincoln đã nói để trút những nỗi suy nghĩ nó đè nặng trong lòng ông, như vậy để cho óc ông được sáng suốt. Tin chắc rằng chị có nhiều chỗ đáng quý mà không ai biết, chị hăng hái sửa soạn, trau giồi nhan sắc đến nỗi tuổi xuân của chị mà chị quên bẵng đi, trở lại rực rỡ trên nét mặt chị và người ta không thấy chị xấu nữa. Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen.
"Tôi đưa cho một ông muốn gởi tiền tại ngân hàng, một tờ giấy có in sẵn những câu hỏi để ông trả lời. "Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật". Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi.
Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn. "Tôi", "Tôi", "Tôi". Chúng tôi biết kiểu chưa được hoàn toàn và muốn sửa chữa lại cho thiệt vừa ý.
Boynton điều tra về tình trạng của các mỹ phẩm (như phấn, son, dầu thơm, kem) trên thị trường vì có người báo trước chắc chắn sẽ có những nhà cạnh tranh phá giá các món đó. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Trong đời thực tế, họ tầm thường bao nhiêu, tự thấy mình hèn hạ bao nhiêu, thì trong thế giới tưởng tượng của họ, họ càng tự thấy oai quyền và danh vọng của họ lớn lao bấy nhiêu.
Khi ông vô phòng giấy nhà chế tạo đó, ông nói: "Ông có biết rằng ở Brooklyn này, không có ai trùng tên với ông không?". Bà khách quý nhất của tôi, đáng lẽ phải đưa món ăn mời trước, thì anh lại nhất định mời sau cùng. Nó ở trong kịch Hamlet, hồi V, màn II.
(Nhà buôn chắc tự nhủ: "Thì đúng rồi, cố nhiên họ phải gánh những phí tổn đó chứ, vì họ thu cả triệu bạc lời, trong khi mình nai lưng ra làm để kiếm từng xu. Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày. Mà tâm hồn con đại lượng, cao thượng, trung trực biết bao! Trái tim nhỏ của con mênh mông như bình minh ló sau rặng đồi.
Tôi ở tại một vùng ngoại ô kế cận Nữu Ước. Tôi xin lỗi bà và cám ơn bà đã mất công viết thư chỉ bảo cho tôi". Vậy muốn cho người khác theo ý mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ hai sau này:
Hồi sinh tiền, Lord Northchiffe, một trong những ông vua báo chí Anh, thấy trong một số báo in một tấm hình của ông mà không được hài lòng; ông bèn viết thư cho chủ nhiệm tờ báo. Vậy, muốn cho người ta nghe theo bạn, bạn phải làm đúng quy tắc thứ mười một: Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả.
Ông ấy mua một bộ đồ tại một tiệm lớn nọ. Một kẻ sát nhân không gớm máu như vậy mà còn tự khoe: "Trái tim thương người, không muốn làm hại một ai hết!". Họ hăng hái làm việc và hết ngày, họ để lại sau họ một con số "10" kếch xù và ngạo nghễ.
Ông xét và thử giùm chiếc xe này giúp tôi. Mà nếu bạn thắng thì. Eliot thì không khó chi hết.