Và đây là điều quan trọng mà tôi muốn kể: Cả trong khi Lowel Thomas nợ như Chúa Chổm và thất vọng chua chát, ông chỉ suy tính chớ không lo lắng. Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy? Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần.
Trước tôi tính sẽ nói là muốn đi Kanass City để may ra tìm được một việc làm. Sau 15 giờ leo trèo, những thanh niên sung sức ấy, những thanh niên mới tập luyện sáu tháng trong một đội cảm tử ấy, người nào người nấy mệt lử. Ta nên lấy thế làm mừng.
Ý thơ có vẻ mới lắm, phải không bạn? Vậy mà câu đó thi hào Horace đã viết 30 năm trước Thiên Chúa giáng sinh đấy. Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết. Như vậy thì có nỗi lo lắng về tiền bạc nào mà họ không thắng nổi?
Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được. Vậy mà ông Withouse ở toà báo Seattle Star đã viết cho tôi: "Tôi đã lại phỏng vấn bác sĩ Loope nhiền lần. Điều ấy rất tự nhiên.
Những lời khuyên này của giáo sư Harry Vexter Kitson ở Đại học đường Columbia, một nhà chuyên môn bực nhất về môn đó: Mở một sổ điện thoại, bạn sẽ kiếm được tên và địa chỉ của họ. Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây.
Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa". Nếu bạn làm đúng theo đây thì sẽ không bao giờ còn buồn vì lòng bạc bẽo của người đời Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi.
Lập ngân sách không phải là hy sinh bỏ hết nỗi vui trong đời mà là để cho ta thấy yên ổn trong lòng về vấn đề tài chánh. Sau bữa ấy, tôi vừa khóc vừa cầu xin. Tôi thấy rõ chân tướng của tôi mà giật mình: thì ra bấy nay tôi cứ muốn thay đổi cả mọi vật trong vũ trụ, trong khi chính đầu óc tôi muốn thay đổi.
Mà những người đọc qua bài đó, một tuần sau chắc chẳng còn nhớ đến nữa. Người nào làm được như vậy là một tín đồ rồi mặc dù không biết chút đạo. Việc đó không phải dễ, vì trong khi chúng ta lo lắng, cảm xúc thường lên tới cao độ.
Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa. Khi không có việc gì làm thì óc ta như trống rỗng. Chúa Giê Su khi khuyên ta nên tha thứ "một trăm lần" cho những kẻ thù của ta.
Cứ tiếp tục như vậy hoài. Vì trời sắp rạng đông, chúng tôi cho tàu lặn xuống để tấn công. Tôi được biết chuyện của cô vì tôi đã.