Gaigoiq12

Buổi học riêng với cô giáo momo sakura

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Đừng sa sầm mặt như thế. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.

    Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.

    Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.

    Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.

    Bạn chưa làm được gì cho họ. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?

    Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.

    Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.

    Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.

    Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.

    Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap