Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Dù chỉ là một nhân vật.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Tôi yêu và thương bác tôi. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.