Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Chả muốn viết tí nào. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.