Gaigoiq12

Ôm nhầm ông chú lạ mặt ở suối nước nóng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.

    Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.

    Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.

    Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).

    Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Mà tôi đã làm gì có những cái đó.

    Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.

    Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.

    Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Đừng thuyết giáo vô ích. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.

    cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.

    Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap