Tôi muốn gặp ông cụ. Giọng trầm thường xuất hiện. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.
Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Vậy thì nó là một giấc mơ.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.
Lải nhải cũng là chơi. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Con mèo nằm trên nóc tivi.
Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Nhưng như thế là em còn muốn.