Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Mà đời người thì có mấy đâu. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Đó là một niềm an ủi. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Cho từng tờ vào lửa. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.