Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Không phải là rứt tung. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo.
Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Chả phải bổn phận gì. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Tôi và thằng em lại về.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.