Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Có đến hàng trăm con.