Cả máy móc chiếc xe hơi chúng ta dùng cũng là một bí mật nữa. Sở dĩ ông có lối văn vô cùng hấp dẫn ấy - từ trước chúng ta chưa được đọc một tác giả nào bàn về tâm lý mà vui như ông - có lẽ nhờ hoàn cảnh tạo nên. Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích.
Sau khi đã khám kỹ cơ thể tôi, ông nhận rằng bệnh tôi thuộc bệnh thần kinh. Thực là một món quà vĩ đại. Tính cả thẹn của tôi thành bệnh.
Gia đình tôi là một vọng tộc ở Philadelphie. Trong bốn gia đình, chỉ có tôi là đàn ông. Con đường đời chỉ qua một lần thôi.
Một người thì ra vẻ đau đớn ê chề vì bị "ung thư dạ dày". Ông nói: "Nếu thân tôi không là cái xác vô dụng, cha chắc tôi dã có sức mạnh tinh thần để biểu mình những lý thuyết của tôi". Đại tướng Grant vội vàng hoả tốc đeo đuổi, bao vây hai bên sườn quân địch, mà kỵ binh do Sheridan cầm đầu thì đón phá đường rầy và cướp những toa xe lương thực của đối phương.
Nằm trên giường, ông viết trung bình mỗi năm 1. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay! Nhưng tôi càng sóng thêm bao nhiêu thì tôi càng tin chắc chắn ở năng lực huyền bí của tư tưởng.
Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó. Trong nhiều châu thành dân số hai vạn trở lên, có những hội chuyên môn nghiên cứu để đem sự thịnh vượng cho gia đình. Trong khi đọc thường ngừng lại và tự hỏi xem nên áp dụng mỗi quy tắc cách nào?
Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi một lớp. Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ". Nhưng sau một tuần khóc lóc than thở cho thân mình, tôi tự nhủ: "Mình hành động như thằng điên.
Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng. Nếu lúc đó có ai bảo rằng tôi có thể tiết kiệm ba phần tư thời gian dùng trong những hội nghị quay cuồng ấy, và ba phần tư nỗi mệt nhọc về tinh thần của tôi thì chắc tôi đã cho người đó là quá lạc quan, hơi điên và không thực tế chút nào cả. Rồi tôi chép lại cả những lý lẽ thuận lẫn những lý lẽ nghịch, và tôi thường thường nhận thấy rằng sự thực ở vào một nơi nào đó, khoảng giữa hai thái cực ấy.
Cầu Trời cho có nhiều khách ăn như ông". Họ cũng khuyên anh ta nên lập di chúc đi thì vừa. Hạnh phúc do tâm khảm chứ không do ngoại giới.
Không bao giờ được ngủ trọn đêm mà ông thọ 81 tuổi. Ngày vinh quang của ta là ngày hôm nay. Ông biểu những người mang bệnh âu sầu rằng: "Chỉ trong hai tuần là ông hết bệnh, nếu ông theo đúng phương thuốc này: Rán mỗi ngày kiếm cách làm vui một người nào đó".