Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Rồi lại êm êm lan ra. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Mọi thứ đều không mới. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Hai chị em cùng phấn đấu. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Bố bảo: Đáng xem thật. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Chả là hôm qua có chuyện. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.