Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng. Ông trông già sọp, tuy đã uống đủ mọi thứ thuốc bổ. Như vậy chúng ta biết tiêu vào những việc gì, rồi do đấy, có thể lập ngân sách chi tiêu được.
Tại đó tôi trồng vài chục gốc cây. Trong khi thu thập những sự kiện về một vấn rắc rối, thỉnh thoảng tôi làm bộ như một luật sự bênh vực cho quan điểm ngược với quan điểm của tôi. Khi bắt đầu viết cuốn sách này, tôi đặt một giải thưởng 200 Mỹ kim cho tác giả nào viết được một truyện ích lợi và hứng thú nhất với nhan đề: Tôi đã thắng được ưu phiền cách nào?.
Nhưng mụ ta không cần nói đúng hay sai. Tôi mong thành một nghệ sĩ. Bạn có thể áp dụng cách ấy với hàm răng hoặc những bắp thịt ở mặt, cổ, vai và hết thảy thân thể của bạn.
Chúng ta đều lo đến chuyện riêng của chúng ta, có thì giờ đâu để phí vào chuyện gia đình Tolstoi. Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa. Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.
Ngay lúc đó, tôi nắm chặt tay, thề một cách quả quyết đến nỗi mong tay đâm sâu vào da thịt, đến nỗi thấy lạnh mình, mồ hôi chy ròng ròng theo sống lưng. Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn. Ai nấy nổi nóng lên, rồi ra ngoài đầu đề, rốt cuộc không ai ghi lại những giải pháp có thể theo được cả).
Ông Loftin 70 tuổi và đau, phải nằm ở giường hoài. Tôi vẫn ngủ kỹ như thường. Tôi lại quen một người bán vé cá ngựa danh tiếng nhất ở Mỹ.
Đó là trường hợp ông Edison, một người hồi nhỏ thất học, phải bán báo, mà sau làm thay đổi hẳn nền kỹ nghệ của Mỹ. Tôi có thể giải cho viên thống đốc Nhật. Phải làm thế nào cho tình cảm khá hơn bây giờ? Làm cách nào để đổi trái chanh này thành ly nước chanh ngon ngọt chứ?".
Đọc mỗi chương để biết đại ý. Tôi phải làm lụng khổ nhọc mười giờ một ngày trên cánh đồng lúa và trong kho cỏ khô ở Misssouri - làm tới nỗi chỉ mong mỗi một điều là sao cho thân thể hết mỏi nhừ, hết nhức nhối mà thôi. chỉ là những thói xấu, không kém không hơn".
Tôi nhịn cho tới bữa kia một đứa nhỏ hốt bãi phân gà trong sân trường và ném vào mặt tôi. "Bấy giờ tôi sống một đời hết sức hoạt động: tôi học phong cầm tại Đại học đường, tôi đảm nhận lớp dạy buổi tối trong trường kia, tôi mở những buổi diễn thuyết về âm nhạc cổ điển. Đời sống là một cuộc biến đổi không ngừng.
Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Nhưng anh ta cười, cho là nói bậy, rồi vẫn làm việc và vẫn sống rất mạnh mẽ nhiều năm. Ông có chia tiền cho họ không? Không.