Di cư từ Trung Quốc sang Malaysia năm 12 tuổi và tìm được một chân công nhân cơ khí. Hãy tiếp tục chịu đựng chúng. Chưa bao giờ tôi thấy một người thua cuộc thảm hại đến như vậy.
Ông là một học sinh nghèo thích chơi với bộ sưu tập lớn các chú lính đồ chơi của mình. Nói thật, cho đến tận bây giờ, tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại bỏ tôi. Vâng,thay vì khám phá ra Tây Ấn,Christopher Columbus lại khám phá ra một trong những lục địa vĩ đại nhất trên trái đất.
Thật ra người ta khó có thể không làm gì, đặc biệt là trong xã hội luôn đòi hỏi chúng ta phải làm “một cái gì đó”. Ông học nói cả tiếng Pháp và tiếng Anh một cách lưu loát, điều này giúp cho ông sự nghiệp sau này Lúc 13 tuổi, anh mới đến trường học lớp 1, lúc đầu anh tiếp thu rất chậm nhưng dần dần, anh cũng theo kịp các bạn trong lớp.
Những người lao động nhiều sẽ linh hoạt hơn những người ngồi nhà mà không làm gì cả. Người at không thể né tránh sự thật là mình có thể đưa ra những quyết định sai lầm. Tôi sinh ra trong tầng lớp thấp kém của xã hội, giữa những người nói năng rất thô lỗ và cộc cằn, nơi mà hằng ngày mọi người cứ luôn miệng chửi thề và nói những từ khó nghe.
Tôi phải ăn mì gói cho cả bữa điểm tâm, bữa trưa và bữa tối. Anh bán vé số và hoa suốt cả ngày, chỉ đi học buổi tối. Ông nói: “Cũng như việc nấu ăn, dùng đúng nguyên liệu, đúng tỉ lệ sẽ mang lại cho món ăn một hương vị đặc trưng.
Thế nhưng nếu “tinh hoa của xã hội” chúng ta đều tìm việc làm thì ai là người tạo ra việc làm đây? Câu trả lời rất rõ ràng . Ông không bao giờ phải làm gì cả vì mẹ ông cho ông mọi thứ ông muốn, kể cả sự chăm sóc đầy yêu thương. Thực ra,trong cuộc đời mình,tôi đã có đến 3 mối tình thất bại !Tôi chó rằng điều đó khiến tôi có đủ “tiêu chuẩn” để “đụng chạm” đến vấn đề này.
khiêu vũ và võ thuật . Khi thất bại, có rất nhiều điều bạn không nên mong đợi. Không ai khác bị khiển trách về quyết định đó.
Nếu không có cách nào, cớ gì phải lo lắng”. Khi còn là một đứa trẻ, ông biết nói chậm và khi là một học sinh, lại học rất ít, mơ mộng trong lớp và hay hỏi nhiều đế mức các giáo viên coi ông như một đứa trẻ bất bình thường. Họ thức khuya dậy sớm để hoàn thành nhiệm vụ, cả buổi sáng làm công việc của một người , đến chiều lại làm thêm một công việc khác nữa.
Cha tôi lớn lên với ý nghĩ rằng cách dạy con tốt nhất trong mọi trường hợp là phải thật “nghiêm khắc” và “cứng rắn”. Nhiều năm trước, ông đã đổi nghề. Lúc 13 tuổi, anh mới đến trường học lớp 1, lúc đầu anh tiếp thu rất chậm nhưng dần dần, anh cũng theo kịp các bạn trong lớp.
Điều làm anh đau lòng nhất là mỗi khi thấy một gia đình hạnh phúc quây quần bên nhau trong nhà hàng hay nơi anh bán hoa. Cuộc sống hạnh phúc của bà chấm dứt lúc bà 11 tuổi và cả cha mẹ bà đều bị giết ngay trước mắt trong cuộc xung đột chủng tộc vào ngày 13 tháng 5 năm 1969 ở Kuala Lumpur. Diền đàn dành cho ngwoif hùng biện trước thư viện trường đại học Malaya là ngôi nhà thứ hai của ông.