Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.
Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Người lớn thật buồn cười. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ.
Bố mẹ con cũng buồn. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Gặp ở rất nhiều nơi.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.