Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Ta không phải là tên sát nhân. Của một thân xác đặc.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.