Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Có phải tôi nói đâu. Tôi yêu và thương bác tôi. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Có lẽ mình nên im lặng.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Mân mê hoài cuốn anbum. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người.
Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.
Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Bác không hài lòng một tí nào. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.