Tự do hay không là ở mình. Cái đó phải tự do chứ ạ. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Ta cũng được đi câu. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.
Âm thanh lắng hẳn đi. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Có thể cháu học đêm qua. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.
Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Viết là một lao động kỳ diệu. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.
Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.