Khách hàng hài lòng và nhân viên phấn khởi thì tự nhiên công ty làm tròn bổn phận bảo vệ lợi nhuận của cổ đông. chờ của ngành khoa học máy tính, không chỉ trong phạm vi nước Mỹ mà cả bên ngoài quê hương của IBM. Đến lượt ông thì bị huýt sáo.
Đó là môitrường mà bất cứ ai tham gia vào đó đều biết cần phải tạo vị thế hình ảnh của công ty chứ không hẳn là vị thế cá nhân. Khách hàng đang chờ đợi có một ai đó kết hợp những công nghệ phức tạp lại với nhau (để tạo 9, Nhật đầu hàng Mỹ trên chiến hạm Missouri sau khi nước Nhật bị ném bom nguyên tử vào ngày 6.
Theo Drucker, suy nghĩ của Watson là một cuộc lật đổ trong một thời kỳ rạn nứt của nền quản lý lao động kỳ dị. Watson thì tin vào những gì vốn rất tự nhiên của con người, như chính ông lúc nào cũng thích mặc đẹp và hơi chải chuốt bản thân mình, tạo hình ảnh trong mắt người khác đó là cách tôn trọng cái nhìn của tha nhân vậy. Đó là nơi ở của hai vạn nhân viên.
Trong tự truyện của mình, Tom đã mô tả mười năm làm việc với cha là quãng thời gian dày đặc những cuộc xung đột. Thomas Watson đã kinh doanh hay sử dụng kinh doanh như là phương tiện Buôn gian bán lận không còn thích hợp cho bất cứ nhà thương mại nào muốn ăn nên làm ra một cách bền vững trong ngày nay.
Công việc của anh chàng thiếu niên nghèo là chất đầy lên xe ngựa nhiều thứ nhạc cụ và máy khâu, rồi dắt ngựa đi chào hàng. Hãy nghe Tom tâm sự với con gái của ông, Lucinda Watson cháu nội của nhà sáng lập IBM: Cha gia nhập không quân khi chiến tranh (Thế giới lần thứ hai - NV) đã kết thúc và quyết định trở thành một phi công nhưng ông của con không đồng ý. Quyền lực ông trao lại cho con trai Tom kế nghiệp, sau 10 năm đầy những xung đột căng thẳng với Tom.
Tom đã phải mất nhiều năm để chứng minh máy tính là món hàng bán được chứ không cần phải cho thuê, bằng cuộc mạo hiểm 5 tỉ đôla cho dự án Jeannette tin tưởng rằng chồng mình sẽ không ngồi tù. Watson đã không chọn nhầm người để IBM tiếp tục phục vụ con người.
Tom đã giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị được bốn năm kể từ năm 1952. Họ còn gặp nhau vài lần nữa trong các bữa ăn tối tại những nhà hàng sang trọng của New York. Họ chỉ khác nhau về phạm vi: xã hội của bà chủ tiệm tạp hóa là một khu phố, còn xã hội của Sam mang tầm cỡ thế giới.
Trong số các vị khách mời, người ta thấy cả nhà khoa học lãnh đạo dự án Manhattan, Robert Oppenheimer. Tay phải ông cầm viết có nét lớn để cử tọa có thể thấy dễ dàng. IBM sau này, đã phản ánh rõ nét những điều ông học được, dù nhỏ nhất.
000 người vào năm 1943 hai năm trước khi thảm họa phát-xít được chặn đứng. Nhưng cách vận hành mà ông đưa ra để máy có thể tính toán vẫn lại là điều khiển cơ điện, tức là vẫn chậm về thời gian xử lý. Gerstner nói: Có lẽ thời kỳ quan trọng nhất do ông lãnh đạo có thể tóm tắt trong ba chữ: IBM means service (IBM nghĩa là sự phục vụ).
Năm 1946, khai trương phòng thí nghiệm mang tên Watson tại trường Đại học Columbia. giao du với mọi người và tại đây ông đã chuyện phiếm với người quản lý bán hàng của NCR là John Range. thì Watson chính là một trong những người đầu tiên làm điều đó.