Và phấn thưởng luôn luôn như miếng mồi nhử họ tiếp tục mãi. Trong thực tế hai điều có thể chỉ giống nhau chút ít, thế nhưng nếu chúng ta đã quen thuộc với một điều thì chúng ta sẽ dễ hiểu điều kia. Bạn nên nhớ rằng, khi phản ứng lại bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc đời, trí óc của chúng ta đánh giá sự việc đó bằng câu hỏi, "Điều gì đang xảy ra? Ý nghĩa của tình huống này là gì? Nó có nghĩa là đau khổ hay sung sướng? Tôi có thể làm gì để tránh đau khổ, hay để đạt sự vui sướng?" Trong tiến trình đặt câu hỏi này, các câu hỏi quen thuộc của bạn có một vai trò quan trọng.
Tôi chóang váng! Tôi đã sống một năm như trong địa ngục. Vì thế tôi đã không bao giờ nghĩ đến chuyện thử dùng ma túy. Lâu lắm rồi, một trong các ông thầy của tôi là Jim Rohn đã dạy tôi rằng việc đọc những gì chất lượng, bổ ích, giá trị, thì còn quan trọng hơn cả việc ăn uống.
Chuyện xảy ra đã lâu ở PIE, một công ty dịch vụ vận tải cấp quốc gia. Ngang tàng, nhưng đầy cá tính. Chúng ta không muốn cảm thấy vui vẻ trong chốc lát.
Trong giai đoạn này, bạn bắt đầu cảm thấy tất cả những gì người kia làm đều chọc tức bạn, quấy nhiễu bạn. Bây giờ bạn hãy khai triển một chương trình hành động mà bạn có thể thực hiện để thúc đẩy bạn ý thức rằng bạn đang sống trung thực và nhất quán với cá tính mới của mình. Ban đầu, mỗi lần bạn muốn thực hiện mẫu ứng xử mong muốn (ví dụ, đẩy một cái khay còn đầy thức ăn trên đó), bạn cần phải có ý thức về việc củng cố sự thỏa mãn gắn liền với hành động đó.
Chỉ cần nghĩ rằng cảm xúc mình đang có là "xấu" cũng đủ để phá hoại mọi sự đối thoại chân thực với bản thân cũng như với người khác. Sức mạnh của khối óc con người kỳ diệu như thế, nhưng nó chỉ có tác dụng nếu bạn biết sử dụng nó, nghĩa là bạn biết đặt những câu hỏi. Thành công hay thất bại không phải là những kinh nghiệm có được một sớm một chiều.
Có điểm gì chung trong tất cả những tin tưởng này của chúng ta? Đó là quan niệm sai lạc rằng chúng ta không kiểm soát được những cảm xúc của mình mà chúng ta coi là nhựng điều bí nhiệm. Nhưng cả bạn cũng như tôi cũng biết chúng ta thường xuyên gặp, đọc và nghe về những con người từng phấn đấu chống lại những khó khăn và hạn chế của hoàn cảnh họ để thực hiện những quyết định mới mẻ cho cuộc đời họ. Cũng thế, tôi có thể hỏi bạn, "Tiền bạc thực sự có ý nghĩa gì đối với bạn? Nó cho bạn điều gì?" Bạn có thể trả lời, "Tự do, ảnh hưởng, khả năng cống hiến, cảm giác an toàn".
Hồi tôi 11 tuổi, năm ấy gia đình tôi không đủ tiền để tổ chức bữa tiệc mừng Lễ Tạ Ơn và có một tổ chức từ thiện đã đem đến cho chúng tôi bữa ăn đó. Và bạn có thể tưởng tượng ra đây là một công việc khá hấp dẫn. Nhiều ngày tôi nhận đến cả trăm cú điện thoại của họ, mà tôi không thể nào nói chuyện với họ được.
Xét cho cùng, nếu tôi đến gặp người đó và họ từ chối tôi thì sao? Nếu tôi ăn kiêng, chịu đói, để rồi rốt cuộc vẫn lên cân thì sao? Nếu tôi bỏ tiền ra đầu tư để rồi mất sạch vốn liếng thì sao? Vậy thì thử để làm gì? Tôi đã từng bị hành hạ nặng nề trong đời, từ tuổi ấu thơ cho đến khi người chồng thứ hai của tôi qua đời. Trong khi các nhân viên khác trong công ty của tôi có 48 cuộc thuyết trình hằng năm, thì tôi cũng có cùng số lượng đó nhưng chỉ trong hai tuần.
Nếu tháng nào họ cũng nhận được cùng một số tiền lương cố định, họ sẽ cố gắng tối thiểu chỉ đủ để nhận tiền lương mà không có điều gì bất ngờ. Sự khác biệt lớn nhất giữa sức khoẻ và sự dẻo dai là ở chỗ hiểu được sự khác biệt giữa việc luyện tập thân khí (aerobic) và việc luyện tập kỵ khí (anaerobic), giữa sự chịu đựng (endurance) và sức mạnh (power). Hệ thống này gồm 5 yếu tố:
Tình trạng cảm xúc bạn đang có lại ảnh hưởng ngược lại trên cơ thể bạn và thế là bắt đầu một cái vòng lặp vô tận. Họ còn nói rõ tôi không đủ trình độ và chúng tôi phải đợi sáu tháng để mãn khóa, có chứng nhận tốt nghiệp, qua một cuộc sát hạch và nếu thành công, lúc đó chúng tôi mới được sử dụng những chất liệu này. và chắc hẳn bạn còn nhớ ngày nghe tin John Lennon bị ám sát? Và ngày ngọn núi Saint Helens phun lửa, san bằng cả một vùng rộng hơn 3 trăm kilo mét vuông? Đó là năm 1980 chỉ cách đây ngót hai mươi năm.