Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.
Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Mỗi con người trong Loài Người.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.