Đúng là chuyện thường. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Tôi bảo: Chào chú.
Tôi cất tờ giấy vào cặp. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Chẳng có cái gì đập. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Đang định đứng lên đi ăn. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Lúc đó, tôi trống rỗng.