Nhưng đôi khi, ngay cả những tình huống ngặt nghèo nhất, người ta cũng hài hước một tí để vơi bớt sự căng thẳng. (Bạn có biết Jeanette MacDonald? Cô ca sĩ nổi tiếng này cùng Nelson Eddy lập thành đôi song ca được mến mộ nhất nước Mỹ trong thập niên 1930-1940). Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.
Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy! Cái gì không là không. Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối.
Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ. Tương tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: cơ bản là (basically), nói chung là (generally), dù sao (anyway), hy vọng là (hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình, bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những từ này hay không. Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi.
Và nhất là, bạn không cô độc trong quá trình nói mà còn có sự hậu thuẫn từ phía bạn bè. Tôi đã có trong tay đoạn nhạc dạo đầu cho buổi phát thanh đầu tiên: Swingin Down the Lan của Les Elgart. Thế nhưng ông đã làm một việc mà không phải ai cũng dám làm.
Ồ, đúng rồi, quả bóng! Chính nhờ điều này ông đã gây một ấn tượng mạnh. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì.
- Cậu có biết sau bữa tiệc thì Jeanerre luôn hát vài bài không? Khi nói cho ai đó biết rằng bạn vừa mới nhận được một công việc mới, chắc chắn bạn muốn họ sẽ thốt lên rằng: Wow, thật là tuyệt đấy!, chứ không chỉ là: Ồ, thế à? hay Vậy hả?. Có điều nên lưu ý: trước khi sử dụng thì phải tập để quen dần với chúng.
Cách luyện nói này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả. Ngày nay tất cả những điều cấm kỵ đó đã đi vào dĩ vãng. Tôi nghĩ câu tục ngữ này sẽ truyền sức mạnh cho bạn.
Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Ngày 20/01/1961, vị tổng thống mới này đã khuấy động được lòng người dân Mỹ, giữa lúc đang bước vào một thập niên mới sau giai đoạn khó khăn ở những năm 50. À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa.
Trong những chương trình truyền hình, có lẽ tôi là MC sử dụng câu hỏi này nhiều nhất. Phải hết sức tập trung khi phát biểu, tránh tối đa việc nói lạc đề. Một người dẫn chương trình thành công không đồng nghĩa với việc phải nói nhiều về mình! Chương trình Larry King Live không phải dành riêng cho tôi, vì thế, nếu cựu tổng thống Bill Clinton khi tham gia chương trình này hỏi chuyện về tôi trong một giờ đồng hồ thì rắc rối to! Dĩ nhiên tôi sẽ cảm thấy sung sướng, nhưng các sếp của tôi thì sẽ nhăn mặt.
Năm ngoái không có một tội phạm nào ở Butte. Vị khách té cái rầm ngay giữa phòng thu, bởi ông là một linh mục Catholic. Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông còn là thượng nghị sĩ của Tennessee.