Đây là một đài phát thanh nhỏ nằm trên đại lộ thứ nhất ở Washington. Tôi phải làm gì? Một danh sách dày đặc câu hỏi đành xếp xó. Nhưng trên hết là Regis và Kathie Lee đã bày tỏ cảm xúc một cách chân thành, điều này thật sự đáng quý.
Bắt chuyện với người khác phái sao cho không nhút nhát mà vẫn giữ được sự lịch lãm quả không dễ dàng. Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Bởi một lý do là Truman rất giỏi nói về chính trị.
Nên nói những từ ngữ đơn giản dễ hiểu, khán giả của bạn sẽ thấy vừa ý hơn nhiều. Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Thỉnh thoảng chúng ta lỡ nói đến nửa câu và chợt hoảng vì không biết phải kết thúc câu đó như thế nào.
Tôi ngồi ở bàn đầu tiên, mặc bộ áo dạ hội lần đầu tiên trong đời, nhìn những sĩ quan cảnh sát trong bộ quân phục với những chiếc huy chương sáng chói. Tôi không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc. Và ông sẽ từ chối lời mời của tôi, chắc chắn như thế.
Jim hơi lúng túng có vẻ không hiểu, anh ấy cám ơn lại tôi rồi ra về. Bản tính linh hoạt, hiểu biết toàn diện, Andrew là một con người rất thú vị. Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất.
Và dùng hay không dùng là quyền của bạn. Bất cứ ai cũng có thể trả lời và tranh luận sau câu hỏi giả định của bạn. Nếu bạn thích thể thao hay điện ảnh, cũng nhất thiết phải xem đối phương có thích như bạn hay không.
Nếu không, người ta sẽ không có ấn tượng gì sau khi trò chuyện với bạn và sự hiện diện của bạn hoàn toàn mờ nhạt. Hơn thế nữa, Frank luôn có những nhận xét mới lạ, những suy nghĩ mà không phải ai cũng có. Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George.
Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh. Trò chuyện trong những bữa ăn tối thân mật đối với tôi dễ dàng hơn nhiều. Đến nỗi trong một bữa tiệc trà ở Nhà Trắng, một quý bà đã nói với ông rằng: Thưa tổng thống, tôi vừa mới đánh cuộc với những người khác rằng tôi có thể làm ông nói nhiều hơn hai từ cơ đấy.
Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Ngừng lại một vài giây, Herb cúi đầu mềm mỏng: Chúng em biết chúng em có lỗi, xin thầy tha thứ cho chúng em. Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt.
Cuộc trò chuyện có thú vị hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự khéo léo của bạn. Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ. Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu.