Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Đừng nhầm bạn với tôi.
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta.
Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Và thích được dẫn đi hơn.
Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau.