Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Và bon chen không bẩn, không ác. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Còn tĩnh tâm mà viết. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.
Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.
Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.