Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Độ này, bố hay nhường. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Sáng được bác cho ngủ bù.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.
Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới.
Dù chỉ là một nhân vật. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Nhưng không phải sở thích.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.