Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.
Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.