Kể cả cái nhàm chán. Chẳng ai thua thiệt cả. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Dù không bao giờ có tận cùng.
Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Hạn chế ra ngoài nữa. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Một điều rất hệ trọng. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.
Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.