Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.
Bạn sẽ không trình bày nhiều. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Ta không thích nổi cáu. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.