Gaigoiq12

ở chung phòng với gã cấp trên đáng ghét trong chuyến công tác

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mà cái rủi ấy chỉ là một phần mười ngàn. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa. Họ muốn được yêu mến, song cách độc nhất để được yêu mến lại là chớ đòi hỏi tình yêu mà phải vung nó ra, đừng mong báo đáp.

    Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất. Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách cam đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng khổ lắm, tôi cũng kêu than, cũng thất vọng. Cả năm người tranh nhau rước dì về để đền ơn cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rằng mẹ không bao giờ ở lâu với họ.

    Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Những kẻ đó may mắn vì họ có nhiều nghị lực, nhiều hạnh phúc mà ít lo lắng, ít mệt nhọc hơn kẻ khác. Đáng lẽ cái dại trước đem lại khôn sau thì tôi lại cứ ắm cổ tái diễn cái ngu.

    Ông nghĩ tới các vì tinh tú luân chuyển trên đầu, nghĩ tới vừng Thái dương cứ đúng kỳ hạn trở lại chiếu sáng miền hoang vu ở Nam cực. Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Ông thực sự không biết rõ bản tính con người.

    Bạn có giữ được như vậy chăng? Nếu bạn là một người bình thường, vô bệnh, bạn có thẻ trả lời. Họ hiểu công việc của họ chứ! Họ cắm trại núi này 60 năm rồi. Chắc bạn tự nhủ: "Anh chàng Carrnegie này muốn truyền bá đạo Cơ Đốc Khoa học đây".

    Dễ trả lời lắm: Đó là bài học chỉ cho tôi sự quan trọng của ý nghĩ. Bà lại phàn nàn rằng lũ con gái không bao giờ qua cáp gì cho bà hết - mà chính bà cứ ôm khư khư túi tiền của mình "để dưỡng già". Ông Charles Schwab cũng nói với tôi đại loại như vậy.

    Bà đọc những dòng này một lần, hai lần cho đến mười lần rồi tự nhiên thấy hổ thẹn. Đóng những hôm qua lại, chúng đã bước mau về cõi chết. Đừng bao giờ buồn phiền về lòng bạc bẽo của con người.

    Trong chương đầu có câu rằng: "Hồi đó tôi chỉ trông được một mắt và có những vẩy nhỏ che gần kín con ngươi làm tôi chỉ còn nhìn thấy lờ mờ qua cái khe nhỏ ở phía trái. Suốt đời tôi chỉ tìm cách làm vui lòng mọi người". Vừa lúc khách khứa tới thì nhà thôi thấy có ba chiếc khăn ăn không cùng một thứ với nắp bàn.

    Không đâu, đó là ý của ông Herbert E. Nếu tôi đủ can đảm thì đêm ấy tôi cũng đã tự tử như vậy. Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu.

    Em muốn khóc, thầm nghĩ: "Tại sao lại có sự vô ý kia khiến cho chiều nay mất vui đi như vậy? Nhưng sau em tự nhủ: "Tại sao mất vui? Cứ nhất đinh vui đi nào! và em vô phòng ăn, đành mang tiếng với bạn bè là người nội trợ dở, còn hơn là tiếng cáu kỉnh, xấu thói. Đại tướng Marshall cũng vẫn theo phương pháp đó, trong thời đại chiến, khi ông làm Tổng tư lệnh quân đội Hoa kỳ. Ông Charles Schwab cũng nói với tôi đại loại như vậy.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap