Và chị xứng đáng thiệt. Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy. Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông.
Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được. Trong lúc vắng, ông bà thường nói đùa nhau. Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù.
Ví thử tôi đã kiếm cách tự bào chữa thì sẽ xảy ra sao? Sẽ tranh biện và rồi rút cục ra sao, bạn đã biết. Đứa nhỏ thích đạp xe máy ba bánh lắm - nhưng cùng dãy phố đó có một đứa nhỏ khác lớn hơn, hung hăng ăn hiếp nó, ngừng xe nó lại, bắt nó xuống rồi leo lên đạp. Đáng lẽ tôi không nên mua thì phải".
Ông ta bèn kể nỗi lo phiền của ông. Không đâu, thưa bạn: kẻ thù số một của nước Mỹ. Bạn cũng có thể bắt một người làm công phải chăm chỉ làm việc cho tới khi bạn quay lưng đi, bằng cách dọa tống cổ hắn ra cửa.
Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Người đó rõ ràng thiếu của xí nghiệp Detmer mười lăm mỹ kim, viết thư đòi nhiều lần mà không chịu trả, hôm đó đi xe lửa từ nhà lại hãng, nói không những không trả tiền mà từ rày không thèm mua hàng ở hãng nữa. Lần lần gia đình của ông thành một nơi thần tiên, vì nơi đó là nơi ông thảnh thơi dưỡng sức trong sự chiều chuộng âu yếm của vợ.
Nhưng rầy rà thay, ông S. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Nói cho đúng, tôi đã vô lễ và những lời chỉ trích đó không phải là không xứng đáng.
Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Khi ông Parsons về, ông ấy nói để xét lại lời ông yêu cầu và sẽ cho hay kết quả ra sao. Nếu ông muốn mỗi bữa cơm thường là một bữa tiệc, thì xin ông đừng bao giờ chê bà nhà nấu nướng vụng; đừng bao giờ bực mình mà so sánh những món của bà làm với những món của cụ bà làm hồi xưa.
Tôi muốn vượt lên trên bọn đó. Rồi một hôm, muốn lên mặt với một tiểu thuyết gia, toio viết thư cho ông ta và cũng thêm hàng chữ ấy. Franklin hồi thiếu thời, đem hết số tiền để dành được, đặt vào một nhà in nhỏ.
Mắng, giảng giải, dỗ ngọt, đều vô hiệu. Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật.
Làm được như vậy, thì người trong bốn bể sẽ là bạn của ta. Buổi học sau, "tội nhân" đó đứng dậy, nhìn thẳng vào các bạn, đọc lớn tiếng những lời chửi đó của họ. "Từ hồi đó, ông đã kiếm việc cho nhiều hướng đạo sinh của chúng tôi mà cha mẹ nghèo.