Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Không không cần gì cần ai nữa. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Cũng không được đọc truyện nữa. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Là người thì nên thế.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại.
Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Tất cả mãi mãi là tất cả. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Thích làm cả cái mình không thích. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Cái vực của sự hỗn độn.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.