Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Sau đây là một số dữ kiện.
Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Mẹ tôi đi về phía bên kia.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Hoặc: Môn này không phải học.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Gặp ở rất nhiều nơi.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Không gì tự nhiên mất đi. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Dùng cứt thì không hay lắm. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.