Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.
Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Đó gọi là biết chơi. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Bác là bác rất không hài lòng.
Không lại phản tự nhiên quá. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau.
Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.