Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Tôi để vài ngày trôi đi. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Phải hết sức giữ gìn. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Tôi chưa làm thế bao giờ. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.