Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Mạnh theo cậu nghĩa là thế nào? Mạnh hơn theo kiểu không chơi hay kiểu chơi? Là nhiều bom nguyên tử hơn hay nhiều tác phẩm nghệ thuật hơn? Là nắm được nhiều khoa học hơn hay nhiều tâm linh hơn? Là có năng lực lồ lộ hay năng lực tiềm ẩn hơn? Là được nhiều người quí mến yêu thương hơn hay được nhiều người sợ hãi, e dè hơn? Là to con hơn hay nhỏ con hơn? Là chào đời trước hay chửi đời sau? Đẻ con trước hay đẻ sau? Sinh vịt bầu hay sinh chim cu gáy? Thứ bậc to hay thứ bậc bé trong dòng tộc? Cà to hơn hay cà bé hơn? Khoai mập hơn hay khoai thư sinh hơn? Tửu lượng cao hay tửu lượng thấp? Ngốn nhiều tiểu thuyết hơn hay truyện tranh hơn? Đầu giống Zidane hay như Carlos? Lánh xa đàn bà hay ỡm ờ trăng gió? Nhổ bọt xa hơn hay nhổ bọt gần hơn? Được chửi nhiều hay được chửi ít hơn? Vào tù nhiều hơn hay vào tù ít hơn? Ăn một bữa bảy bát hay nhai nhóp nhép như mèo hen? Hay là hắt xì hơi giống tiếng lợn kêu hơn? Hoặc là cùng lao đầu vào một ô tô xem ai chết sớm hơn? Hay là được con chó chưa từng gặp quấn quít hơn? Hoặc một con người xa lạ ghê tởm hơn? Liệt kê mấy cái này được nhiều hơn hay ít hơn? Bình thường hơn hay quái lạ hơn? Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.
Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Chúng tôi làm theo luật. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh.
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Không biết bác có nhớ chuyện này không.