Q của lí trí không tự an ủi được. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Đã bảo chả thích viết đâu. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Là dông dài, là ngắn ngủi. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Cái này không rõ lắm. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Bạn cũng đang ganh đua với họ. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Không chắc tại số phận. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.